Thế đạo nơi tâm gắng giữ gìn, Khó khăn cũng nguyện một lòng tin. Cơ đồ sự nghiệp chung xây đấp, MINH LÝ nay mai được hiện hình. Hôm nay, đợt tu công phu tu tập ôn luyện để hoàn tất chương trình của chư đạo tâm được ƠN TRÊN chọn vào mật thất. Vào mật thất là một bước tu vượt đẳng mà xưa nay MINH LÝ chưa ai nghĩ đến. Nếu tu mà không lấy tâm làm chuẩn xác thì không hề chứng ngộ. Bỡi vậy nên Đức CHÍ TÔN mới sai các bậc Đại Tiên đến để hộ mạng trợ duyên cho chư đạo tâm đạt đến công phu Trung Nhứt, công phu tối thượng trong môn yếu Đại Thừa. Nếu không “chuyên tâm nhứt xứ” thì tâm phân tán, dong ruổi với trần duyên, mà trần căn là mối loạn che mờ tự tánh, không cho người hành giả thấy được bản giác Chơn Tâm. Chẳng những lấp khuất nguyên thể mà còn tạo nghiệp lôi cuốn tự ngả quanh quẩn trong nẽo luân hồi. Nên “chuyên tâm nhứt xứ” là khiến tâm trở về yên nghĩ, không còn động loạn, dẹp được tướng duyên của vọng thức. “Chuyên tâm nhứt xứ” là làm cho tâm nhứt tâm, tâm qui hoàn nguyên thể.Nhứt tâm là tâm được khế đồng cùng Đạo, tâm không đối tượng, tâm nhứt nguyên. Đã nhứt nguyên thì nhứt thể cùng vạn pháp vạn duyên. Tâm hiệp với Đạo thì tất cả nhứt như, bình đẳng, không hai, không khác, nên không có đối đải sanh nhị tâm, thì dầu đối cảnh xúc chạm với tiền trần, hòa hợp giữa vạn vật, mà không đắm mê vướng mắc, nên tự tại giải thoát, ngày tháng tự do, sống như ngày nào chung lộn mà chưa hề phân cách, vật là vật, tâm là tâm, tâm không trước vật, vật không nhiểm tâm. Như thế tâm được làm chủ hoàn toàn, dầu sống cảnh ngộ nào cũng thung dung, chẳng gì làm cho lay chuyển, buồn vui vô cớ. Nên sự chuyên nhứt tâm là khiến cho bảy tình, sáu thức được hoàn nguyên lại tự thể, không cần chế phục mà tự chúng qui thuận, không dụng tâm ngăn cấm, chống cự với căn trần, mà căn trần chẳng còn hí lộng. Vì vậy mà luyện tâm chuyên nhứt là môn đốn ngộ Đại thừa, không khó nhọc mà thành quả lớn vậy. Song các đạo tâm có giác ngộ tự phủi buông bỏ cái danh lợi, ân ái tầm thường để cầu chứng cái diệu tâm làm chủ cả Kiền Khôn đại địa? Nếu chưa giác ngộ về đường sanh tử thì làm sao nhập Thánh siêu phàm . Nếu không giác ngộ thì mãi cứ nuối tiếc của đời, lấy khôn khéo vụng về của tâm thức cho là vinh, mà tâm thức là giặc lòng, người đời gọi đó là con, nên mấy ai dám từ bỏ ! Ngày nào chư đạo tâm chưa mạnh mẻ bước thẳng vào “Tỳ Lô”, nhập “hải ấn”, thì ngày đó các đạo tâm còn nô lệ cho nghiệp căn. Mà Bần Đạo thấy chư hành giả chưa chịu ngồi yên ở nhà giác ngộ, chốc chốc ra, chốc chốc vào, thoạt đứng, thoạt đi, không thấy đó là nguồn hạnh phúc đời đời sẽ đến cho mình….. PHẬT nói : “ 7 ngày tâm không loạn thì liền được vào An lạc quốc Di Đà; mà 7 ngày niệm danh hiệu Di ĐÀ mà còn được thế , vì sao? Vì chỉ có chuyên tâm nhớ Phật Di ĐÀ, ngoài ra không còn biết chi hơn nữa. …..Nếu chư hành giả ý thức mà thực nghiệm thì tự mình là Thánh đồng với vạn hóa thần linh, mà còn làm cho quyền pháp MINH LÝ hiển đạt, sự nghiệp MINH LÝ bao la. Vậy môn nhập “Tỳ Lô hải ấn” là môn chấp Trung thủ Nhứt, còn đâu hơn nữa !... ĐỨC VĂN THÙ BỒ TÁT 24 tháng 4, Quý Hợi (9/6/83)
0 Comments
Leave a Reply. |
Blog's author
|
Giờ tiếp khách
|
Điện thoại
|
Trang web
(Web page) https://www.minhlydao.org
|
Contact: [email protected]
Feedback, please address to: Tam Chon Le (Đại Mạng) E.mail: [email protected] |