Ngày 1 tháng 11 năm Bính Ngọ
(12-12-1966) THÁI hư một khí gốc sanh thành, ẤT giáp dễ gì biết được danh. CHƠN lý dương dương đầy vũ trụ, NHƠN tình hiểm hóc khó phân minh. Bần Đạo chào chư Thiên ân, chư đạo tâm nam nữ. Nhơn dịp ghé lại đàn để ban trợ điển lành cho toàn đạo. Gốc được vững chắc thì ngọn mới nở nang, sung nẫm, mà rồi hoa quả được kết nên nhiều. Của quí này nhờ công phu vun tưới, cộng với thời tiết, mà trở nên trái ngọt, bông thơm, để cùng nhau chung hưởng. Ngoài ra, chia cho mọi người được nếm mùi vị, để rồi người người cũng biết là quí mà trồng lấy, đâu đâu cũng được kết quả như mình, thì xét ra đâu phải riêng ai mà được. Dầu thời tiết của trời có thuận, song không có người trồng cấy, chăm nom vun bón, thì làm gì có quả ngon bông quí. Trái lại, có người biết lo, mà không có trời, cũng khó thâu gặt kết quả. Vì vậy, bất cứ là ai, làm một việc gì cũng đều có tương quan mật thiết vô cùng. Nên kẻ hiện tiền biết lo làm điều lành, lánh sự dữ, thì đến khi lâm chung, sẽ được ban thưởng công trình. Hôm nay chư đệ tử có lòng muốn vời Minh Truyền lâm cơ, để trò chuyện cùng nhau trên tình đồng đạo: người khuất mặt, kẻ hiện tiền, đôi bên tương ngộ. Đó phải chăng cái tình xưa nghĩa cũ, tuy là cách nhau, song ở lòng mỗi người còn lưu niệm nhớ nhung. Tình ấy mà xưa nay đã quấn quít nhau, đã trở thành một nền đạo di truyền trong nòi giống, rất thiêng liêng. Nên kẻ mất, người còn, tuy không thấy nhau, chớ luôn luôn gần nhau như trong gang tấc. Xem thêm
Bần Đạo hôm nay giúp điển cho Minh Truyền, để đặt lại vấn đề hữu bằng tương hệ. (Đọc) Chư đệ tử một vài phần nơi đây có những mối phân vân, mà hôm nay Bần Đạo đến, để gỡ cho những gút mắc được suốt thông, thì lòng phân vân trở nên minh bạch. Minh Truyền ngày sống cũng như vạn người sống. Lẽ tất nhiên, đã là nguời thì có tâm tư, có tình cảm. Tâm tình phối ngẫu, mà sanh ra có phải có trái, chỗ đồng chỗ dị. Khác nhau, đồng dị không ở tánh bản nhiên, mà ở tình do Hậu thiên kết cấu. Song tình có nhiều mối, mà nảy sanh có sáng có mờ, có thân có sơ, có rộng có hẹp. Rộng hẹp do ở người đã kết cấu hoặc lành hay dữ mà ra. Nên dị mà đồng, đồng mà dị, cũng chỉ là tình, thì khỏi cần bàn thêm. Đã nói trong vạn trùng thiên hạ, không ai giống ai, là vì cái đó. Cái đó đã gây nên sóng gió mịt mù, mà cũng cái đó đã tạo nên cho đời quang minh, hạnh phúc. Tình thì có ghét thương, lấy bỏ, song ghét thương đâu phải là bậy. Bậy ở người ghét không nhằm lẽ, thương chẳng đúng đường. Nhưng ở đời ai chịu cha mình ăn cướp, cứ nói mình là phải, dầu sai muôn vạn lần, cũng không hề nhận được sai. Ôi! Sao mê muội quá vậy! Đã nói người có tâm trí, thì tất nhiên có sự phán đoán. Lẽ nào không nhận cái quấy là quấy, cái phải là phải! Song nhận thì có nhận, nhưng vì cái sự nhận đó nó lệch đi một bên, nên chỉ thấy mình, mình là bản ngã. Bản ngã nào cũng ưng cho mình hơn, mình phải, mình no, mình ấm, mình có con khôn vợ đẹp, dầu có hại cho ai cũng trối thây thiên hạ, vì cái che đó là cái vô minh. Vô minh chẳng những ở kẻ ngu, kẻ hèn, mà cho chí đến bậc thượng nhơn, đại trí cũng vô minh như dĩ (vô minh mà thôi), càng cao thì vô minh càng thiện xảo. Nhưng phần nhiều kẻ trên cho kẻ dưới là khờ, chớ chưa hề thấy kẻ dưới cho người trên là ngốc. Song dầu sao mặc lòng, đã nói có tâm tư, tất nhiên phải có tình cảm. Tình cảm hoặc rộng, hoặc hẹp, hoặc trái, hoặc phải, do sự tiến bộ hay thối lui của tinh thần bên trong, thì các đệ tử cũng nên suy nghĩ. Minh Truyền đã được phong Thánh, nhiều nơi có lâm đàn dạy đạo. Trái lại, nơi này là cội rễ của sự phát sanh, mà như tuồng thanh tịnh. Hay lắm! Đúng lắm! Đã nói là tình, đã nói là tâm, căn cứ vào tình, thì lại thấy tình là thiên biến vạn hóa. Còn căn cứ vào tâm, thì tịch nhiên thường trụ. Tịch nhiên là đoan nghê của Chơn Lý, gốc sự thật và lẽ phải. Các hiền đồ nên phăng lại mối đầu, hay phải dò theo vạn trùng biến hóa? Bần Đạo khuyên chư hiền đồ giữ thái độ tịch nhiên bất khả tư nghị là hay hơn cả. (Đọc) Vậy Bần Đạo từ đây ban nhiều ơn cho mỗi đệ tử, dầu nam hay nữ, cũng được nhận ơn huệ từ Trời đổ xuống, không riêng cho một ai. Nhưng ơn huệ khác gì đám mưa xuân, mà có hứng được nước ngọt, chứa lại dành cho nóng khát của trời hè hay không là do người biết lo xa hay không để ý. Mà sự công bình đó xét lại, kẻ thì nhiều, người thì ít, cũng có kẻ chẳng được giọt nào, là vì đồ chứa bé hay to, hoặc hứng hay không, nên nghĩ cho kỹ. Bần Đạo nhượng cơ Minh Truyền tiếp điển, chư hiền đồ thanh tịnh mà rước người. Bần Đạo Thăng TIẾP ĐIỂN MINH bạch nên người mới mến thân, TRUYỀN cho ai nấy một tinh thần. ĐẠO Trời rộng rãi dung muôn vật, SĨ tử cùng nhau lãnh lấy phần. Tệ Sĩ chào chư đạo trưởng, chư đạo tâm thân mến. Kính mời quí đạo trưởng, quí đạo tâm an tọa. Rất sung sướng được ngày này! Chư đạo hữu thiết đàn để giữa chúng ta gặp nhau, thật là một kỷ niệm vô cùng thâm thiết. Tệ Sĩ không sao quên được cái tình sâu xa, cái nghĩa tương hệ sống đời, mà lúc hiện tiền đã may duyên gặp Đạo, nhờ Đạo mà giao thiệp đó đây. Bởi vậy mà sự tương quan giữa tình đồng đạo, đã cho nhiều bài học hay ho. Xét lại mình còn lắm sai lầm, nhưng tình đời nghĩa đạo đôi bên khéo chắp mà se săn, lại hay tha thứ. Quí báu thay là Đạo! Kính mến thay là Đạo! Nếu sống giữa đời mà không có Đạo để làm trung gian, thì tránh sao khỏi đụng chạm nhau, trách phiền nhau, mà gây nên khó khăn muôn thuở. Không sao quên được khi chén cơm, chén thuốc của đạo đồng! Không quên được những kẻ xa, người gần đi lại, tới lui viếng thăm, nhắc nhở! Không quên được lòng cao cả của bực đạo cao đức rộng hay thứ tha, mà hay an ủi! Tóm lại, không quên được ơn Thầy, ơn bạn! Nhờ bạn mà yên vững trên bước đời chông gai, nhờ Thầy mà phá được mây mù trong khoảng đường tăm tối. Thầy bạn đã là ruột gan, mà thân tộc họ hàng cũng là tay chơn, nhờ đó đỡ cho mình biết mấy! Hôm nay, cũng như những ngày đau yếu và lúc chung qui, được tiếp nhận một nguồn an ủi. Lúc còn, lúc mất, đã thấy nhau đông đúc lạ thường, khuyến khích cho tâm hồn Tệ Sĩ còn phải cố gắng nhiều, để đáp lại thạnh tình của toàn đạo. Tệ sĩ hôm nay ghé về đây để tỏ ít lời tâm sự. Nói ghé về là nói hiện ra ở ngòi Cơ, ở bàn đàn, chớ đâu phải ở đâu mà ghé. Luôn luôn Tệ Sĩ hằng sát cánh nhau với đồng đạo, để phò trì Chánh pháp, để giúp sức cho huynh đệ trong giờ giấc (T.), trong việc làm và khi đi ra, hầu bòn mót một ít công để vá đắp lại những chỗ rạn nứt, hỏng hư, những ngày còn mang xác thịt, thì tình dài ý vắn để cảm thông và thành thật gởi đến anh chị em xa gần với tấm lòng biết ơn của Tệ Sĩ. Đường đời mù mịt, cũng không một ai tài chi mà dám tự hào là suốt thông, chưa từng vấp ngã. Tệ Sĩ cũng như mọi người, hạnh phước là biết tự trỗi lên trong khi phải té. Thì chúng ta nhờ đuốc thần soi dẫn, nhờ đồng đạo cộng sức mà tiến lên. Vậy Tệ Sĩ có bài thi để kỷ niệm ngày này, được gởi đến những tình tri giao, tri kỷ. BÀI Đường đời mờ mịt gai chông, Nhờ Thầy, nhờ bạn, khai thông dễ dàng. Trải qua mà được bình an, Lòng tôi ghi nhớ đạo tràng gần xa. Nhớ hồi gặp phải phong ba, Nhờ người lèo lái, vượt qua dễ dàng. Nhớ hồi cực khổ, gian nan, Nhờ Trời giúp đỡ, tính toan lẹ làng. Nhớ khi sống với đạo tràng, Khi vui, khi khổ, chung bàn sớt chia. Nhờ người thế giới bên kia, Âm phò mặc hộ, mà lìa nghiệp duyên. Hôm nay, liễu đạo về Tiên, Lòng hằng ghi tạc (mối) tương liên ngày còn. Hôm nay, Minh Lý được tròn, Pháp quyền được tỏ, lòng son được bày. Công trình đạo hữu xưa nay, Đã từng chịu đựng, đắng cay tu hành. Bảng Trời, ai cũng rạng danh, Ân oai sứ mạng, Trời dành trao ban. Nay mai, mối chính mở mang, Thành hình trọn vẹn, huy hoàng biết bao! Mỗi ngày, tâm đức mỗi trau, Đường tu tiến mãi, mà vào cung Tiên. Mấy lời kính tặng chư hiền, Công phu hoằng hóa, hoàn tuyền từ đây. (Đọc) Giấy vắn, tình dài, không gì hơn là anh em biết thương nhau, mà tha thứ, giúp đỡ nhau, là quí hơn tất cả. Đây cũng khuyên đạo trưởng Minh Thiện, gắng nhiều để hoàn thành sự nghiệp cho Minh Lý, mà cũng hoàn thành công phu tu học của đạo tràng. Minh Lý đã trải qua nhiều khó khăn nhờ có sự trì thủ của đạo trưởng và có lòng nhẫn nhục, nên thuyền đạo mới được ghé bến một cách dễ dàng. Còn mọi sự nói chung, mong anh chị em đạo hữu tiếp tay cùng Minh Thiện để chia lo sứ mạng quyền pháp nơi nhà đạo của mình. Tệ Sĩ và các Thánh Thiên đồ mãi đeo đuổi cùng anh em đến tận mục đích.
Sự vật thì biến đổi vô thường, mà tâm là tịch tịnh. Tịch là nguồn sinh của vạn hữu, tịnh là mối đầu của muôn tượng, muôn pháp. Nếu không dụng tâm mà trị vật, thì bị vật mãi đảo điên. Nên muốn nghĩa tử nhớ lại lời xưa, về chung hiệp với nơi đây, để trước bồi căn cho bản thể, sau giúp đạo mở mang. Nhiêu đó, tự xét. Tệ Sĩ làm phiền cũng quá nhiều thì giờ. Tệ Sĩ chào chư đạo trưởng… Rút gọn
0 Comments
Leave a Reply. |
Blog's author
|
Giờ tiếp khách
|
Điện thoại
|
Trang web
(Web page) https://www.minhlydao.org
|
Contact: [email protected]
Feedback, please address to: Tam Chon Le (Đại Mạng) E.mail: [email protected] |