THI :
ÂU ta lui tới cõi trần mê, MINH đức trau tria sớm trở về. CHÁNH khí hàm dung quyền pháp trọn, Mừng chào đạo hữu nhẹ đường dê. Thân mến chào chư đạo đệ, đạo muội thành tâm tiếp đón Hưng Đạo Đại Vương. Bản huynh hộ điển. Tiếp điển: HƯNG khởi niềm tin đợi pháp quyền, ĐẠO trời chuyển vận cuộc qui nguyên. ĐẠI hùng, đại lực qua cơn khảo, VƯƠNG bá mà chi chác não phiền. Bản Thánh chào chư liệt thiên ân nam nữ. Hôm nay bản thánh thừa lịnh truyền đạt cùng chư thiên ân đợt tu Đông chí, chư thiên ân nam nữ tịch Khai, tịch Tường, chư vị nào chưa dự đợt đầu, chủ trì thông báo cho những vị còn lại, ngày mồng 6 tiếp theo đợt này, liên tục cho đến kỹ niệm Định Pháp Bác Nhã Thiền Sư để tòan Đạo hiến dâng lòng thanh tịnh làm của lễ mừng Người và mừng ngày kỹ niệm Khai Đạo. Xem thêm
Những vị thiên ân còn vướng mắc việc đời, cũng thể theo hoàn cảnh tùy nghi mà nhập tịnh, không bắt buộc đủ bốn thời, nhưng phải dọn mình trong sạch, những giờ thiền tịnh phải dâng hiến trọn mình, bất cứ những ai ở trong hòan cảnh nàocũng phải có mặt, trừ những người ly khai hàng ngũ hay bị cầm giữ. Chư thiên ân cố gắng hết mình, cố gắng nhiều, cố gắng thêm đễ vượt qua thời gian 7, 8 năm nữa là một chu tuần 60 năm của Minh Lý Đạo Khai qua đợt I. Từ đây cho đến năm Giáp Tý sắp đến, cũng còn gặp nhiều khó khăn; trong khó khăn mà tu được, quyền pháp giữ được, hàng ngũ vững chắc thì khó khăn thành công mới được ưu thắng. Từ xưa nay các bậc chơn hiền thánh thiện cũng như vĩ nhân hào kiệt được ghi lại trong sử sách cho người đời truyền tụng, không phải họ bước trên đường bình thản mà phải dẫm qua nhiều quanh co nguy hiễm, chiến thắng mọi trở ngại, thành công một cách vẻ vang. Người đời không ai làm được thì thiên ân quyền pháp còn vượt cao khỏi mọi thử thách, dám cắt đứt những đoạn ruột ái ân danh lợi không ngần ngại, mà còn băng xa ngoài lãnh vực phàm tình, huyền đồng cùng tạo hóa. Đạo Minh Lý ra đời không phải ngẫu nhiên, mà chịu một sứ mạng, cũng như các sứ mạng những thời kỳ cựu giáo : Phật giáo, Lão giáo, Khổng giáo, Kitô giáo trải qua mấy ngàn đời mà thiên hạ khắp trời mãi mãi sùng cao tôn ngưỡng là nhờ các bậc tổ sư tâm đức dị thường, rộng bằng trời, bằng bể, sáng suốt như mặt trời mặt trăng, bịnh gì có thuốc đó. Chư môn đệ kế tiếp nhau quảng bá ngày một rộng sâu, nhiều đệ tử tài đức mỗi ngày mỗi vun đắp, tô điểm mới còn mới thêm, thì chúng ta mới ra đời 53 năm còn trong thời kỳ chuẩn bị, chờ đón một hồng ân. Hồng ân đến đây không phải cậy ở sức, ở tài, ở trí, ở quyền lực nào, mà cậy có một chủ tể thiên tâm. Các hiền có tin hay không tin tùy ở chỗ thấy được hoặc chưa thấy được, dễ nhận qua Dịch Lý hay Phật Lý. Tất cả trong vũ trụ bất cứ cõi Trời, cõi người ở đâu, dầu là Thần Thánh cũng chịu trong hai quyền lực của Âm Dương. Quyền lực ấy nắm cả vận mạng của đất trời, không vật nào thóat khỏi, dầu là mảy bụi, bị nó kiềm chế một cách khắc nghiệt. Thuận thì còn, nghịch thì mất. Được dương thì thông, bởi âm thì bế. Nên mỗi một Nguơn là một đại kiếp chia ra 12 Hội, 144 Vận, 4320 Thế, mỗi Thế có 30 năm, 30 Thế một Vận, mỗi Vận 900 năm, 12 Vận thành một Hội, mỗi Hội có 10,800 năm. Tý hội, Sữu hội, Dần cho đến Hợi hội là một cuộc tuần huờn của một Nguơn. Sáu dương, sáu âm, 12 quẻ hội Tý là Phục, sữu Lâm, dần Thái, mẹo Tráng, thin Quải, tị Kiền. Từ một dương trưởng đến 6 dương là thời kỳ quang vinh đại thịnh. Nhưng thịnh không phải là thịnh mãi mà không suy, trưởng không thể trưởng hòai mà chẳng tiêu, nên tỵ hội Kiền dương đại thịnh thì nội tại đã chứa sẳn mầm âm nên qua hội Ngọ thì Kiền hóa Cấu, Mùi âm trưởng thành Độn, Thân âm trưởng lên 3 hào thành Bỉ. Bỉ thì dương tiêu 3 hào đến dậu dương mất thêm một hào, âm trưởng thêm một hào thành Quan, qua Tuất thành Bác, đến Hợi thì âm hoàn tòan thắng thành Khôn. Cũng vậy, nhỏ trong một ngày, trong một năm, luật tiêu trưởng của âm dương cũng giáp vòng từ Tý đến Hợi trong 12 giờ, trong 12 ngày, trong 12 tháng, trong 12 năm… Mỗi năm, tháng, ngày, giờ, thế, vận, hội, nguơn, chỉ khác rộng hay hẹp. Nếu trong một năm bốn mùa Xuân sanh, Hạ trưởng, Thu thâu, Đông tang, luật ấy xây vần chuyển tiếp là sự co duỗi của âm dương. Duỗi hết sức rồi co, co hết chỗ cũng phải duỗi, nên tháng 10 là tháng cực âm bế vật, nếu không chuyển qua tháng 11 thì làm gì có Đông chí, nhứt dương sơ phục. Nếu không có nhứt dương sơ phục thì trời đất và vật đều chịu tiêu diệt. Ở trong người cũng như ngoài trời đất, cũng có âm dương tiêu trưởng. Lúc âm cực thì dương sanh. Dương sanh trong người là nhứt tức sanh cơ. Phục là gì? Là phục sinh, phục hồi, phục quyền, phục hưng, phục hòan bản vị. Phục nghĩa là trở lại cái gốc nguyên đầu, là cái Vô Cực vừa máy động, chưa động mà động. Khi máy ấy động, trong động thì hiện hình thành Thái Cực, động sanh dương, tịnh sanh âm; động tịnh này là nguyên khí lưu hành của Thái Cực thì âm dương là nguồn đầu của muôn vật, là cơ biến hóa vạn vật, chịu sự tiêu tức dinh hư. Tu là thoát ngoài cái động tịnh ấy, âm dương ấy. Hai đối cực này ngày nào còn làm chủ mạng sống của người, của vật thì không thể nói là tự do. Cái lý tánh tự tánh gọi là Vô Cực. Vô Cực là chủ tể của âm dương, nên nói dầu làm thiện hay làm ác, tuy có sự tốt xấu, hay dở, khác nhau, nhưng cũng còn kẹt trong vòng nhân quả. Cố công tu, ngộ chứng chỗ nguyên lai tự tánh, chủ được âm dương; chủ được âm dương thì tất nhiên chủ được tất cả, bất cứ vật gì, thứ gì. Mà thứ gì, vật gì, cõi trời cõi người, cũng đều chịu tuân nghe, nhứt thiết không một thứ nào dám xâm phạm. Ví như con sư tử chúa sơn lâm, một tiếng hét, là muôn thú muôn chim nằm rạp cả, hay như loại chim phượng hoàng ỡ đâu đi đâu, dầu đâu đâu thì các loài chim đều theo chầu chực. Vậy nên tu là nhận cho được cái nguyên lý ban đầu cái tự tánh. Cái tự tánh ấy là độc lập, tự do, vượt ngoài không một quyền lực nào ràng buộc câu thúc, cái mà Bác Nhã Thiền Sư gọi là THUNG DUNG tự do, tự tại. nhưng cũng nhớ rằng con người có ba phần báu trọng là TINH, KHÍ, THẦN. TINH, KHÍ, THẦN cũng một khí mà chia ra. Người vì mê mà để tiêu hao nên bịnh hoạn ngu khờ lầm lỗi. thần là con mắt, Khí là lỗ mũi, Tinh là miệng để tượng trưng ba phần quan trọng. Phần tu lấy nước miếng là tân dịch đễ bồi dưỡng cho châu thân mà các hiền tu ít biết, nên coi thường. Như con sò, con nghêu ở ao hồ song biển. Nó biết há miệng đễ hứng ánh sáng mặt trời, bửa bửa ngày ngày mà kết tinh thành ngọc trai. Người ta muốn có ngọc trai cho nhiều để thủ lợi, nên người ta dùng những đá, bắt con sò bỏ vô miệng, để đá ấy ngấm nước miếng sò và ánh sáng mặt trời thành ngọc trai giả. Để biết sự quan trọng trong nước miếng sò, thì nước miếng người còn quan trọng gấp ngàn lần kết nên Mâu Ni Bửu Châu. Tại sao các hiền tu không vận dụng lấy tân dịch ? Con trâu nhìn mặt trời mà có ngưu hoàn là vật báu. Còn mèo nhìn mặt trăng thành linh miêu, thì sự quán tâm của chư hiền là một môn quan hệ. Còn sự hô hấp là một việc rất cần để chế ngự vọng tâm, biến âm ra dương, hóa tình thức làm tứ trí. Nếu không xây ngược máy hà xa thì làm sao Nhâm Đốc tương giao. Nên khi thiền, cần hơi thở điều hòa nhịp nhàng thư sướng, thì tâm thức tự nhiên an tịnh vì hơi thở là khí. Khí là động, động là tình, là thức, là gây sự trở ngại nhứt cho tâm thanh tịnh. Nếu hơi thở đều hòa thì vọng lự hết sanh, mà hơi thở điều hòa cân xứng nhẹ nhàng vào ra thông thì sẽ khí hậu thiên tiếp được khí tiên thiên. Tiên hậu tiếp thông thì chừng đó không cần dùng ngoại tức mà chỉ tự nhiên nội tức lưu hành thì sự định thiền kết quả lớn. Ba phần Tinh, Khí, Thần hôm nay chỉ mượn một vài việc ngoài đễ gây ý thức cho tịnh viên; có dịp Bản Thánh sẽ nói sự lợi ích làm trợ duyên lớn cho công phu thiền định đắc đơn, chứng đạo. Đông Chí năm nay các hiền vào tu kể cũng có phần cố gắng nhiều; phần công phu ấy cũng đáng khen, nhưng khen cho những người Sơ Cơ thọ pháp, còn kẻ thiên ân nếu đã đễ tâm cố gắng phải làm cho kỳ được thì chưa đúng đạo pháp. Đáng ra các hiền không cần nghĩ có một chương trình cố định thời biểu, mà lúc nào cũng giữ cho lòng mình như nhiên, không đợi vào phòng tịnh mới tu, mà luôn luôn nuôi dưỡng cái lòng tự nhiên? Buồn vô ngại, khen không lấy làm sướng, chê không lấy làm hỗ. Nước tràn lửa cháy một bên cũng chẳng lo sợ, trời nghiêng đất lở cũng chẳng động tâm. Vào thiền quên thời gian dầu một giờ, một ngày, một tuần, muốn ngồi lâu hay xã tùy ý. Xưa có người ngồi thiền 6, 7 ngày mà tưởng chừng một đôi giờ, đến đổi bắt cơm lên để đó vào thiền, khi xuất thiền ra, cơm coi mốc lên hàng tấc mà không thấy đói, thấy lâu. Bản thánh ước sao quí hiền say sưa với Đạo, thú thích với thiền, ham mê như gà ấp trứng thì sẽ thấy Đạo là đệ nhứt thần tiên, trong đời không gì sánh kịp. Bây giờ các hiền chưa say sưa luyến mến Đạo mà còn ở trong giai đoạn cố gắng, giai đoạn bổn phận của người thiên ân, cũng không phải các hiền không hết tâm mà chưa được mở cái khiếu Thiên Chơn nên tu tập còn nhiều miễn cưởng. Khi các hiền quay ngược được cho cái máy hà xa hướng về cột sống, nghĩa là cái cốt hô hấp được xây ngược, thì chừng đó trăm người kéo lui cũng không được, dầu gông cùm cũng không thể giữ các hiền lại được. Lòng đạo đã kiên cố thì xá gì nhà cửa riêng tư, cái thân giả tạm, nhưng nên lưu ý các hiền đây là Trời muốn vậy, muốn vậy để cho các hiền tự giác lần hồi, nay mai chánh pháp hiện hình, thần thông hiển lộ, Thánh nhân xuất hiện, Đạo pháp hưng khai thì muôn người, ngàn người ai không tu được ? Thời kỳ này là thời kỳ tuyển chọn nguyên nhơn lập vị, ta nên quyết hai việc : 1. Nếu Đạo không hưng khai được, thế giới này vì cơ giới, vì tội lỗi sẽ tiêu diệt. 2. Bằng Đạo hưng khai thì tất cả đổi ngược. Ráng chờ không lâu sẽ thấy cuộc đời biến chuyễn không thể tưởng tượng được. Bản thánh chào ./. Rút gọn
0 Comments
|
Blog's author
|
Giờ tiếp khách
|
Điện thoại
|
Trang web
(Web page) https://www.minhlydao.org
|
Contact: [email protected]
Feedback, please address to: Tam Chon Le (Đại Mạng) E.mail: [email protected] |