THI :
ÂU ta lui tới cõi trần mê, MINH đức trau tria sớm trở về. CHÁNH khí hàm dung quyền pháp trọn, Mừng chào đạo hữu nhẹ đường dê. Thân mến chào chư đạo đệ, đạo muội thành tâm tiếp đón Hưng Đạo Đại Vương. Bản huynh hộ điển. Tiếp điển: HƯNG khởi niềm tin đợi pháp quyền, ĐẠO trời chuyển vận cuộc qui nguyên. ĐẠI hùng, đại lực qua cơn khảo, VƯƠNG bá mà chi chác não phiền. Bản Thánh chào chư liệt thiên ân nam nữ. Hôm nay bản thánh thừa lịnh truyền đạt cùng chư thiên ân đợt tu Đông chí, chư thiên ân nam nữ tịch Khai, tịch Tường, chư vị nào chưa dự đợt đầu, chủ trì thông báo cho những vị còn lại, ngày mồng 6 tiếp theo đợt này, liên tục cho đến kỹ niệm Định Pháp Bác Nhã Thiền Sư để tòan Đạo hiến dâng lòng thanh tịnh làm của lễ mừng Người và mừng ngày kỹ niệm Khai Đạo. Xem thêm
Những vị thiên ân còn vướng mắc việc đời, cũng thể theo hoàn cảnh tùy nghi mà nhập tịnh, không bắt buộc đủ bốn thời, nhưng phải dọn mình trong sạch, những giờ thiền tịnh phải dâng hiến trọn mình, bất cứ những ai ở trong hòan cảnh nàocũng phải có mặt, trừ những người ly khai hàng ngũ hay bị cầm giữ. Chư thiên ân cố gắng hết mình, cố gắng nhiều, cố gắng thêm đễ vượt qua thời gian 7, 8 năm nữa là một chu tuần 60 năm của Minh Lý Đạo Khai qua đợt I. Từ đây cho đến năm Giáp Tý sắp đến, cũng còn gặp nhiều khó khăn; trong khó khăn mà tu được, quyền pháp giữ được, hàng ngũ vững chắc thì khó khăn thành công mới được ưu thắng. Từ xưa nay các bậc chơn hiền thánh thiện cũng như vĩ nhân hào kiệt được ghi lại trong sử sách cho người đời truyền tụng, không phải họ bước trên đường bình thản mà phải dẫm qua nhiều quanh co nguy hiễm, chiến thắng mọi trở ngại, thành công một cách vẻ vang. Người đời không ai làm được thì thiên ân quyền pháp còn vượt cao khỏi mọi thử thách, dám cắt đứt những đoạn ruột ái ân danh lợi không ngần ngại, mà còn băng xa ngoài lãnh vực phàm tình, huyền đồng cùng tạo hóa. Đạo Minh Lý ra đời không phải ngẫu nhiên, mà chịu một sứ mạng, cũng như các sứ mạng những thời kỳ cựu giáo : Phật giáo, Lão giáo, Khổng giáo, Kitô giáo trải qua mấy ngàn đời mà thiên hạ khắp trời mãi mãi sùng cao tôn ngưỡng là nhờ các bậc tổ sư tâm đức dị thường, rộng bằng trời, bằng bể, sáng suốt như mặt trời mặt trăng, bịnh gì có thuốc đó. Chư môn đệ kế tiếp nhau quảng bá ngày một rộng sâu, nhiều đệ tử tài đức mỗi ngày mỗi vun đắp, tô điểm mới còn mới thêm, thì chúng ta mới ra đời 53 năm còn trong thời kỳ chuẩn bị, chờ đón một hồng ân. Hồng ân đến đây không phải cậy ở sức, ở tài, ở trí, ở quyền lực nào, mà cậy có một chủ tể thiên tâm. Các hiền có tin hay không tin tùy ở chỗ thấy được hoặc chưa thấy được, dễ nhận qua Dịch Lý hay Phật Lý. Tất cả trong vũ trụ bất cứ cõi Trời, cõi người ở đâu, dầu là Thần Thánh cũng chịu trong hai quyền lực của Âm Dương. Quyền lực ấy nắm cả vận mạng của đất trời, không vật nào thóat khỏi, dầu là mảy bụi, bị nó kiềm chế một cách khắc nghiệt. Thuận thì còn, nghịch thì mất. Được dương thì thông, bởi âm thì bế. Nên mỗi một Nguơn là một đại kiếp chia ra 12 Hội, 144 Vận, 4320 Thế, mỗi Thế có 30 năm, 30 Thế một Vận, mỗi Vận 900 năm, 12 Vận thành một Hội, mỗi Hội có 10,800 năm. Tý hội, Sữu hội, Dần cho đến Hợi hội là một cuộc tuần huờn của một Nguơn. Sáu dương, sáu âm, 12 quẻ hội Tý là Phục, sữu Lâm, dần Thái, mẹo Tráng, thin Quải, tị Kiền. Từ một dương trưởng đến 6 dương là thời kỳ quang vinh đại thịnh. Nhưng thịnh không phải là thịnh mãi mà không suy, trưởng không thể trưởng hòai mà chẳng tiêu, nên tỵ hội Kiền dương đại thịnh thì nội tại đã chứa sẳn mầm âm nên qua hội Ngọ thì Kiền hóa Cấu, Mùi âm trưởng thành Độn, Thân âm trưởng lên 3 hào thành Bỉ. Bỉ thì dương tiêu 3 hào đến dậu dương mất thêm một hào, âm trưởng thêm một hào thành Quan, qua Tuất thành Bác, đến Hợi thì âm hoàn tòan thắng thành Khôn. Cũng vậy, nhỏ trong một ngày, trong một năm, luật tiêu trưởng của âm dương cũng giáp vòng từ Tý đến Hợi trong 12 giờ, trong 12 ngày, trong 12 tháng, trong 12 năm… Mỗi năm, tháng, ngày, giờ, thế, vận, hội, nguơn, chỉ khác rộng hay hẹp. Nếu trong một năm bốn mùa Xuân sanh, Hạ trưởng, Thu thâu, Đông tang, luật ấy xây vần chuyển tiếp là sự co duỗi của âm dương. Duỗi hết sức rồi co, co hết chỗ cũng phải duỗi, nên tháng 10 là tháng cực âm bế vật, nếu không chuyển qua tháng 11 thì làm gì có Đông chí, nhứt dương sơ phục. Nếu không có nhứt dương sơ phục thì trời đất và vật đều chịu tiêu diệt. Ở trong người cũng như ngoài trời đất, cũng có âm dương tiêu trưởng. Lúc âm cực thì dương sanh. Dương sanh trong người là nhứt tức sanh cơ. Phục là gì? Là phục sinh, phục hồi, phục quyền, phục hưng, phục hòan bản vị. Phục nghĩa là trở lại cái gốc nguyên đầu, là cái Vô Cực vừa máy động, chưa động mà động. Khi máy ấy động, trong động thì hiện hình thành Thái Cực, động sanh dương, tịnh sanh âm; động tịnh này là nguyên khí lưu hành của Thái Cực thì âm dương là nguồn đầu của muôn vật, là cơ biến hóa vạn vật, chịu sự tiêu tức dinh hư. Tu là thoát ngoài cái động tịnh ấy, âm dương ấy. Hai đối cực này ngày nào còn làm chủ mạng sống của người, của vật thì không thể nói là tự do. Cái lý tánh tự tánh gọi là Vô Cực. Vô Cực là chủ tể của âm dương, nên nói dầu làm thiện hay làm ác, tuy có sự tốt xấu, hay dở, khác nhau, nhưng cũng còn kẹt trong vòng nhân quả. Cố công tu, ngộ chứng chỗ nguyên lai tự tánh, chủ được âm dương; chủ được âm dương thì tất nhiên chủ được tất cả, bất cứ vật gì, thứ gì. Mà thứ gì, vật gì, cõi trời cõi người, cũng đều chịu tuân nghe, nhứt thiết không một thứ nào dám xâm phạm. Ví như con sư tử chúa sơn lâm, một tiếng hét, là muôn thú muôn chim nằm rạp cả, hay như loại chim phượng hoàng ỡ đâu đi đâu, dầu đâu đâu thì các loài chim đều theo chầu chực. Vậy nên tu là nhận cho được cái nguyên lý ban đầu cái tự tánh. Cái tự tánh ấy là độc lập, tự do, vượt ngoài không một quyền lực nào ràng buộc câu thúc, cái mà Bác Nhã Thiền Sư gọi là THUNG DUNG tự do, tự tại. nhưng cũng nhớ rằng con người có ba phần báu trọng là TINH, KHÍ, THẦN. TINH, KHÍ, THẦN cũng một khí mà chia ra. Người vì mê mà để tiêu hao nên bịnh hoạn ngu khờ lầm lỗi. thần là con mắt, Khí là lỗ mũi, Tinh là miệng để tượng trưng ba phần quan trọng. Phần tu lấy nước miếng là tân dịch đễ bồi dưỡng cho châu thân mà các hiền tu ít biết, nên coi thường. Như con sò, con nghêu ở ao hồ song biển. Nó biết há miệng đễ hứng ánh sáng mặt trời, bửa bửa ngày ngày mà kết tinh thành ngọc trai. Người ta muốn có ngọc trai cho nhiều để thủ lợi, nên người ta dùng những đá, bắt con sò bỏ vô miệng, để đá ấy ngấm nước miếng sò và ánh sáng mặt trời thành ngọc trai giả. Để biết sự quan trọng trong nước miếng sò, thì nước miếng người còn quan trọng gấp ngàn lần kết nên Mâu Ni Bửu Châu. Tại sao các hiền tu không vận dụng lấy tân dịch ? Con trâu nhìn mặt trời mà có ngưu hoàn là vật báu. Còn mèo nhìn mặt trăng thành linh miêu, thì sự quán tâm của chư hiền là một môn quan hệ. Còn sự hô hấp là một việc rất cần để chế ngự vọng tâm, biến âm ra dương, hóa tình thức làm tứ trí. Nếu không xây ngược máy hà xa thì làm sao Nhâm Đốc tương giao. Nên khi thiền, cần hơi thở điều hòa nhịp nhàng thư sướng, thì tâm thức tự nhiên an tịnh vì hơi thở là khí. Khí là động, động là tình, là thức, là gây sự trở ngại nhứt cho tâm thanh tịnh. Nếu hơi thở đều hòa thì vọng lự hết sanh, mà hơi thở điều hòa cân xứng nhẹ nhàng vào ra thông thì sẽ khí hậu thiên tiếp được khí tiên thiên. Tiên hậu tiếp thông thì chừng đó không cần dùng ngoại tức mà chỉ tự nhiên nội tức lưu hành thì sự định thiền kết quả lớn. Ba phần Tinh, Khí, Thần hôm nay chỉ mượn một vài việc ngoài đễ gây ý thức cho tịnh viên; có dịp Bản Thánh sẽ nói sự lợi ích làm trợ duyên lớn cho công phu thiền định đắc đơn, chứng đạo. Đông Chí năm nay các hiền vào tu kể cũng có phần cố gắng nhiều; phần công phu ấy cũng đáng khen, nhưng khen cho những người Sơ Cơ thọ pháp, còn kẻ thiên ân nếu đã đễ tâm cố gắng phải làm cho kỳ được thì chưa đúng đạo pháp. Đáng ra các hiền không cần nghĩ có một chương trình cố định thời biểu, mà lúc nào cũng giữ cho lòng mình như nhiên, không đợi vào phòng tịnh mới tu, mà luôn luôn nuôi dưỡng cái lòng tự nhiên? Buồn vô ngại, khen không lấy làm sướng, chê không lấy làm hỗ. Nước tràn lửa cháy một bên cũng chẳng lo sợ, trời nghiêng đất lở cũng chẳng động tâm. Vào thiền quên thời gian dầu một giờ, một ngày, một tuần, muốn ngồi lâu hay xã tùy ý. Xưa có người ngồi thiền 6, 7 ngày mà tưởng chừng một đôi giờ, đến đổi bắt cơm lên để đó vào thiền, khi xuất thiền ra, cơm coi mốc lên hàng tấc mà không thấy đói, thấy lâu. Bản thánh ước sao quí hiền say sưa với Đạo, thú thích với thiền, ham mê như gà ấp trứng thì sẽ thấy Đạo là đệ nhứt thần tiên, trong đời không gì sánh kịp. Bây giờ các hiền chưa say sưa luyến mến Đạo mà còn ở trong giai đoạn cố gắng, giai đoạn bổn phận của người thiên ân, cũng không phải các hiền không hết tâm mà chưa được mở cái khiếu Thiên Chơn nên tu tập còn nhiều miễn cưởng. Khi các hiền quay ngược được cho cái máy hà xa hướng về cột sống, nghĩa là cái cốt hô hấp được xây ngược, thì chừng đó trăm người kéo lui cũng không được, dầu gông cùm cũng không thể giữ các hiền lại được. Lòng đạo đã kiên cố thì xá gì nhà cửa riêng tư, cái thân giả tạm, nhưng nên lưu ý các hiền đây là Trời muốn vậy, muốn vậy để cho các hiền tự giác lần hồi, nay mai chánh pháp hiện hình, thần thông hiển lộ, Thánh nhân xuất hiện, Đạo pháp hưng khai thì muôn người, ngàn người ai không tu được ? Thời kỳ này là thời kỳ tuyển chọn nguyên nhơn lập vị, ta nên quyết hai việc : 1. Nếu Đạo không hưng khai được, thế giới này vì cơ giới, vì tội lỗi sẽ tiêu diệt. 2. Bằng Đạo hưng khai thì tất cả đổi ngược. Ráng chờ không lâu sẽ thấy cuộc đời biến chuyễn không thể tưởng tượng được. Bản thánh chào ./. Rút gọn
0 Comments
Tam Tông Miếu Ngày 29 , tháng 10 năm Bính Thìn (19– 12- 1976) 20g 20 T H I : Gíó bấc đêm đông lạnh buốt người, Vưng hồng sưởi ấm khắp nơi nơi. Xuân về còn phải qua bao đoạn, Khóc mướt rồi sau lắm tiếng cười. Bần Đạo chào chư huynh đệ môn trung thanh tịnh nghe dạy. Chư thiên ân đệ muội đã từng trải qua những bước đời buồn vui cười khóc thế sự vô thường gẫ đến người đến ta, ai cũng chung chịu kiếp đồ linh đinh chìm nổi, có có không không, chỉ Đạo là nguồn sống miên trường, chư Thiên ân đệ muội đã từng theo Bần Đạo tu học bao năm ít nhiều cũng nếm được hương vị thâm trầm của Đạo pháp thì nên cố gắng hết tuổi Trời, chung vun đắp nền đạo đức cho vững mạnh để làm nơi y cứ, làm cho con thuyền vượt khỏi chốn bể khổ sông mê. Xem thêm
Hôm nay, đợt tu Đông Chí, chư Thiên ân đệ muội đã dọn mình đón nhận Nhứt dương lai phục ân phước dành cho để trợ trưởng đạo tâm làm tròn nhiệm vụ. Bần Đạo mừng vui được thấy ngày nầy sự tu học có phần tiến triển. Mỗi một khi vượt qua lên một tầng công phu đạo hạnh là một lần chịu thử thách gay go. Nếu thắng được ngoại cảnh mà không thắng được nội tâm thì cũng chưa mấy kết quả. Về môn Huyền Công Bác Nhã năm nay sở dĩ cho tịnh trước ba ngày là vì hoàn cảnh đặc biệt nhứt của giai đoạn gay go nầy. Dầu các Thiên ân đệ muội đạo tâm có kiên cố đến đâu cũng không chủ nổi ý tình bị ngoại giới lung lạc làm phân tâm tinh thần bất định. Nếu muốn đón Nhứt dương sơ phục của ngày Đông Chí đến hằng năm, thì chư Thiên ân đệ muội phải chỉnh tu quyền pháp nơi lòng, khiến cho tâm địa an nhiên mà hòa nhịp cùng thiên địa sanh cơ, nhịp nhàng đồng tiến, nội ngoại tương tùy thì sự kết quả mùa tu mới mong thu lượm. Đó là lý do khác hẳn những năm về trước hoàn cảnh không xáo trộn đổi thay như năm này. Mặc dầu đã lặng lẽ chờ đón Nhứt dương sơ động song cũng coi chừng lòng biến trả đổi thay mà hư việc. Chư thiên ân đệ muội nếu đã giác ngộ trên đường Đạo pháp thì nên buông bỏ mọi sự không đâu làm bận tâm, cởi mở tất cả những gì (ràng buộc tinh thần) làm trở ngại cho bước tu. Cũng nên thung dung tự tại, đừng bám theo qui luật hay một khuôn khổ nào trong thời gian tu, cứ để lòng như nhiên thanh tịnh, sống nhàn, sống khỏe, sống tự do. Tự do nghĩa là không để cho một cớ gì ràng buộc câu thúc ép cưởng tâm tư. Tự do là không còn biết sợ một quyền lực nào, dầu quyền lực ấy của Trời của Thần. Trời Thần sao đủ bẻ gảy, bóp nặn được tâm tự tại như như. Tự do là Thể Đạo, là ngôi Vô cực căn cốt của Đất Trời. Học Đạo, tu Đạo căn cứ vào đó mà hành trì. Theo Dịch lý mà suy ra Vô cực là Tịch, Thái cực là Chiếu. Tịch Chiếu Nhứt như. Tịch không ngoài Chiếu, Chiếu không lìa Tịch. Tịch Chiếu là thể của Tâm. Nếu thiên Định thành mê, thiên Huệ thành loạn, vì Huệ hay biến ra trí mới hay sinh thức nên Huệ không lìa Định thì Huệ mới chơn Huệ. Định không lìa được Huệ thì Định mới chơn Định, mới linh hoát biến thông, hàm dung trải khắp. Nếu Định thâm không Huệ thì có thể thành mê, lạc cảnh ngoan không. Vì vậy mới nói Đạo là sự sống, sự sống hồn nhiên, đầy tràn vũ trụ. Bởi vậy chư Thiên ân đệ muội đợt tu nầy cần nhớ lấy hai chữ THUNG DUNG làm đề mục bước vào thánh cảnh, đừng để cho tâm thân nầy như người sống bằng tình cảm, bằng lý trí, bằng con người máy móc, con người bị tình thức trần căn sử dịch chỉ huy. Tóm lại không nên tỉnh như người thức, không nên mê như người ngủ mà khéo làm sao cho tâm vừa yếu vừa minh, hư mà linh. Hư linh bất muội, dường như nữa tỉnh nữa mê. Nói nữa tỉnh nữa mê cũng không đúng, mà nói như lúc bình minh, như ngày mà không phải ngày, như đêm mà không phải đêm, như nguội mà không lạnh, như ấm mà không nóng, như biết mà không để ý, như ngủ mà không có gì không nghe. Tu tập được như vậy là cùng với thể Vô Cực Thái Cực làm Một. Nếu đắc được khí nầy thì làm chủ được đối tượng âm dương. Nếu chưa được lòng Như Như ấy thì nên chấp Trung để thăng bằng hai đối cực âm dương. Như lúc thiên về động là Dương thì nên xê lịch qua Âm cho quân bình. Nếu thiên về tịnh là Âm thì nghiêng về Dương cho cân đối TRUNG, nghĩa là Tịch Tịch thì dùng pháp “ Chiếu”. Nghĩa là Tịch mà nhiểm “ không” thì dùng pháp “ Chiếu”. Nếu Chiếu mà thiên về trí xét đoán thì nên dùng pháp “Chỉ”, nghĩa là luôn luôn tỉnh ngộ theo dỏi tâm tư, thấy nó đi đường nào thì lấy quẻ cân (Trung) gióng lại cho tâm được thăng bằng. Thăng bằng là Đạo. Tập tu như thế nhiều ngày thì sự huân tập của Chơn như được kết quả. Hể Chơn như tâm hiện lộ một phần thì phiền não chướng tiêu đi một phần. Lộ hai, ba phần thì vô minh lậu cũng tiêu đi hai ba phần. Mỗi ngày mỗi tiến huân tập Chơn như được mãi thì cấu uế tiêu trừ mà chư Thiên ân là hiện thân của Bần Đạo . Bần Đạo được trường thọ hay yểu vong, danh dự quyền pháp được tuyên dương hay mai một, trông vào chư Thiên ân đệ muội đoán biết sự hư nên tất cả. Chư Thiên ân đệ muội thương Đạo, thương Bần Đạo thì ráng thương lấy tự thân. Cái danh dự của Minh Lý, của Bần Tăng, đều trông vào chư Thiên ân đệ muội. Chư Thiên ân đệ muội khi trưởng thành thì cũng phải để cho mọi thử thách thử coi đã được chứng đến mức nào. Vàng cần có lửa mới biết tuổi vàng. Chuông có đánh thử mới biết tiếng trong đục xa gần. Ngựa có chạy đường dài mới hay sức ngựa. Chư Thiên ân đừng phiền trách Thần Tiên lúc nầy ít lo cho mình. Các Thiên ân nên suy gẩm như đứa bé mẹ phải bồng phải dắt, khi nó biết đi biết chạy thì tự nó đùa giởn tự do, cần gì phải dìu phải dẩn. Đợt tu nầy cũng phải gặp một vài khó khăn nhưng rồi cũng ổn. Chư Thiên ân trong hàng Khai Pháp và trong hàng Nữ đồ, đáng ra, lịnh buộc mỗi kỳ Đông Chí phải nhập tịnh đều nhưng ít thấy mùa tu nào đủ trọn. Bần Đạo nếu sanh tiền tu công lập hạnh đủ đầy thì hôm nay mới được cái hân hạnh là chư Thiên ân nhứt nhứt hiện tiền dám làm dám quên thân vì Đạo. Mặc dầu hoàn cảng cầm chưn không cùng đồng tiến lên một lượt thì đợt tu nầy cũng đi lại trợ lực cho khóa tịnh đủ duyên lành nhưng bận chi thì Chủ Trì cũng tìm cách có mặt cùng anh chị em trong một ít giờ, ít ngày trong khóa để cho tinh thần quyền pháp được trọn. Bác Nhã Tịnh Đường bất lực vì tuổi già thiếu cố gắng của KHAI DIỆU, KHAI CHƠN, con thuyền đạo triền nghiên, muốn thăng bằng phải đưa KHAI TÂM thừa hành tịnh pháp mà chưa khởi trình còn đợi ngày nào ? Việc liên tục đôi ba hôm sẽ nhắc chừng chổ sai chổ thiếu trong mùa nầy nên LIÊN HOA nán sau Lễ Kỷ Niệm Khai Đạo sẽ ra tịnh để tiếp Ơn. Thôi. - KHAI SẮC bạch : Thơ của Thánh Tịnh Tam Thanh Bửu Điện. - Hoàn thành khóa nầy sẽ định. Thôi Bần Đạo chào. - KHAI MINH bạch : Bạch Ngài khóa tịnh Hạ Chí rồi Ngài dạy rằng muốn mời một số đạo tâm cầu tìm chơn lý đạo pháp, cầu tu giải thoát để trở nên một Thiên ân lành mạnh . . . thì lập danh sách để Thiêng Liêng chứng. Bạch Ngài đã có hai danh sách Cơ Quan và Minh Lý Thánh Hội, xin thượng lên Ngài dạy. - Có hai phần trở ngại. Một là đôi bên chưa nhứt trí và hoàn cảnh đương ngăn chận bước tiến. Hai, đồng tử trác táng tâm nghiêng về phước thiện, cần đợi quân bình cả hai. Đòi Chủ Trì khi rảnh việc nên có mặt. Bần Đạo chào chư Thiên ân. Sau Đông Chí sẽ lịnh chuyển cơ. Bần Đạo . Thăng 22g15 Rút gọn
|
Blog's author
|
Giờ tiếp khách
|
Điện thoại
|
Trang web
(Web page) https://www.minhlydao.org
|
Contact: [email protected]
Feedback, please address to: Tam Chon Le (Đại Mạng) E.mail: [email protected] |